Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa
Có một người con gái mang tên là Hoa Sữa.
Nàng đẹp dịu dàng, mong manh như hơi thở.
Mái tóc xanh mềm, đôi mắt tựa sao xanh…
Biết bao chàng trai sớm tối vây quanh.
Ôm mộng ước được một lần nàng để mắt.
Nhưng nàng chỉ yêu, yêu một người duy nhất.
Một chàng trai cũng rất đắm say nàng…
Họ đã có những tháng ngày hân hoan
Trong hạnh phúc ngọt ngào đầy đam mê bất tận.
Nàng đã yêu chàng chưa một lần băn khoăn, hối hận.
Dâng hiến cho chàng cả hương sắc thanh xuân….
Tình yêu của nàng cứ lớn mãi thêm lên.
Muốn bao phủ cả cuộc đời chàng trai trẻ.
Nàng kiểm soát chàng gắt gao, chặt chẽ.
Chỉ muốn biến chàng mãi mãi là của riêng…
Cho đến một sớm mai kia thức dậy trước bình minh
Nàng hốt hoảng khi không thấy chàng đâu cả.
Cuống cuồng chạy đi tìm chàng ngược xuôi khắp ngả.
Mà người tình vẫn bặt tăm cá, bóng chim….
Nàng đau đớn như vỡ nát con tim.
Nước mắt thành sông, nỗi đau dài thành suối.
Ân hận, xót xa khi đã yêu ngu muội.
Cũng bởi quá yêu nên hóa địa ngục tù đày..
Bao năm dài cho đến mãi hôm nay.
Chàng vẫn không về khiến cho nàng gục ngã.
Nàng hóa thân thành một loài hoa lạ
Nở trắng hết mình khi mỗi độ thu sang…
Lá vẫn biếc xanh như mái tóc của nàng.
Đôi mắt hóa thành ngàn ngôi sao xanh lấp lánh.
Nàng vẫn tỏa hương, mùi hương càng nồng đượm
Như muốn níu kéo, kiếm tìm bóng dáng một người thương…
Cứ mỗi độ cuối thu cây lại trút xuống đường.
Hàng ngàn, hàng triệu vì sao xanh rơi rụng.
Như những giọt nước mắt nàng ngày đêm thương nhớ.
Một mối tình đã đứt gánh dở dang…
Để Hà Nội cứ mỗi độ thu sang.
Bao góc phố lại nồng nàn hoa sữa.
Và người ta lại truyền tai nhau một câu chuyện kể.
Rằng: Ngày xửa….Ngày xưa…