“Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Em đương thì con gái
Đợi anh chưa lấy chồng…”*
Giữa mênh mông bờ bãi
Cải vàng ươm mê mải
Đợi anh hoài, đợi mãi
Sao anh chẳng trở về?
Lang thang trên triền đê
Lần tìm nơi bến vắng
Con đò xưa vắng lặng
Chơ vơ bên nhịp cầu.
Hỏi xuống dòng sông sâu
Hỏi lên trời cao tít
Bóng anh vẫn mờ mịt
Cải rụng hạt, nảy mầm.
Bao mùa cải bên sông
Thêm bao mùa cải nữa
Em nhỡ thì, quá lứa
Tóc bạc, da đồi mồi.
Anh như cánh chim trời
Ra đi không trở lại.
Để bao mùa hoa cải
Nở buồn bên bến sông…
(Đoạn đầu trích thơ Nghiêm Thị Hằng)
16/12/2016
-PHỐ HOA-
(Sống để Yêu Thương)
(Ảnh st)
Để lại một bình luận