“Chỉ vì người hẹn một câu
Mà ta lỡ cỡ chừng đâu một đời…”
(Thơ: Nguyễn Thiên Ngân)
…..
“Giá như ngày đó anh đừng hẹn
Khi cánh phượng hồng khe khẽ rơi
Giá như ngày đó em đừng đợi
Thì có đâu em lỡ một đời…”
Năm ấy anh, em mười bảy tuổi
Cùng chung một lớp, chung một bàn
Thầy xếp hai đứa kèm nhau học
Một cô bí thư, một làng nhàng…
Trong lớp anh mang danh cá biệt
Học hành lười nhác chẳng ai bằng
Chỉ chăm nghịch ngợm, chăm chọc phá
Chuyên copy bài, hát nhố nhăng…
Còn em thiếu nữ mười bảy tuổi
Tóc dài tha thướt xõa ngang lưng
Giấy khen, phần thưởng bày la liệt
Phong trào hoạt động rất tưng bừng…
Trời xui đất khiến cho làm bạn
Lại ngồi cạnh nhau suốt mấy năm
Nam châm hai cực, ôi trái dấu
Hút lại bên nhau đến mấy phần!
Một sớm ban mai em đến lớp
Nụ hồng e ấp dưới ngăn bàn
Trang vở học trò ai xé vội
Mấy dòng mực tím viết: “Tặng nàng”…
Em vội nhìn quanh chẳng thấy ai
Vào giờ, anh mặt đỏ tía tai
Gãi đầu ngượng nghịu nhưng không nói
Cắm cúi vờ như đang chép bài…
Từ đó hôm nào anh cũng mang
Khi thì cái bánh, bắp bơ rang
Lúc thì trái ổi, xoài, me, cóc…
Gửi tặng cho em dưới ngăn bàn…
Đường từ dạ dày đến trái tim
Một gang là đến khỏi đi tìm
Cô bí thư em nào hay biết
Mình đã bị thua đến “chết chìm”…
Thế rồi đến lúc mùa hạ sang
Ba năm trôi nhanh đến ngỡ ngàng
Ép con bướm phượng vào trang vở
Anh hẹn sau này dẫn mẹ sang..
Thời gian thấm thoắt bao mùa phượng
Mỗi mùa em lại ép thêm hoa
Mỗi trang vở trắng chùm hoa thắm
Lời hẹn hôm nào đang vỡ ra…
Ngồi ngắm hoa phượng rụng tả tơi
Mỗi cánh hoa như giọt lệ đời
Chảy từ tim ấy lên đôi mắt
Chờ đợi một người trong chơi vơi…
Giá như ngày đó anh đừng hẹn
Khi cánh phượng hồng khe khẽ rơi
Giá như ngày đó em đừng đợi
Thì có đâu em lỡ một đời…
21/4/2017
– PHỐ HOA –
(Sống để Yêu Thương)
Để lại một bình luận