Chẳng phải vô tình hai đứa lại quen nhau
Trong cõi càn khôn ta nghĩ duyên hội ngộ
Giữa trăm, triệu người dù chưa từng gặp gỡ
Vẫn chuyện trò như thể đã từng thân..

Chuyện vui buồn, những thuận lợi, khó khăn
Chuyện làm ăn, học hành, con cái
Ta đã tin người với muôn ngàn vụng dại
Sống hồn nhiên, tin tưởng chẳng đề phòng…

Rồi một ngày, người bỗng chốc lặng câm
Không chuyện trò, không một lời thăm hỏi
Ta vụng về nói những câu hờn dỗi
Chẳng thể tin người đáp trả phũ phàng…

Ta buồn rầu, ta hoảng hốt, hoang mang
Ta đã sai khiến cho người giận dữ?
Ta làm chuyện khiến cho người phiền luỵ?
Người mệt nhoài nên người phải xa ta?

Bởi người ạ, cuộc đời lắm phong ba
Ta dại khờ, ta mong manh, yếu đuối
Ta chẳng mong người đến bên an ủi
Chỉ sẻ chia đôi chút lúc ta buồn…

Ta vô tình không biết người tổn thương
Không thể biết người vô cùng chán ngán
Người lặng im để lãng quên tình bạn
Ta sai rồi, khi đã quá vô tâm…

Ta vẫn biết có hợp sẽ có tan
Chỉ không tin nó đến nhanh như vậy
Hết duyên rồi, từ nay xin dừng lại
Dẫu tình bạn kia mới chỉ có bắt đầu…

Tháng bảy trời buồn, trời lại đổ mưa ngâu
Ta chỉ đau nên ta không muốn khóc
Cuộc đời ta đã qua bao khó nhọc
Chút niềm tin vụn vỡ có là gì..

Tháng bảy mưa buồn khi ta phải chia ly
Tạm biệt nhé, dẫu ân tình vừa chớm
Bạn và ta, không bao giờ hoà hợp
Ta mong người một câu cuối: BÌNH AN…

Tháng ngày dài, ta chưa hết hoang mang…
16/7/2017
PHỐ HOA

(Sống để Yêu Thương)

(Ảnh st)

Chia sẻ bài này