Cứ ngỡ rằng thuở mới lớn – tập yêu
Ta ngờ nghệch với muôn ngàn vụng dại
Trộm nhớ, thầm thương nhưng vẫn còn ngần ngại
Chẳng dám nói một lời – vẫn chỉ bạn và tôi…
Lớn lên rồi cũng vẫn chỉ thế thôi
Bước vào đường yêu chẳng khôn hơn là mấy
Vẫn ngại ngùng, vẫn thẹn thùng run rẩy
Phút ban đầu được người ấy cầm tay…
Yêu là si, là mê muội, đắm say
Là dại khờ, là hờn ghen, nông nổi
Chuyện vặt cỏn con cũng vu vơ – hờn dỗi
Chỉ thích ở bên một ai đó suốt cả ngày…
Sáng, trưa, chiều, lại tối, hết đêm nay
Chỉ ngóng trông một đôi dòng tin nhắn
Khi nick của ai kia bỗng tự nhiên bừng sáng
Lại chờ mong mess báo gửi cho mình…
Lúc nào cũng muốn mình phải thật là xinh
Thật dịu dàng, thật đáng yêu biết mấy
Lại trẻ con như cái thời vụng dại
Nghĩ về yêu lại đỏ mặt – thẹn thùng…
Đàn bà dại khờ, nhẹ dạ đến mông lung
Đi hết nửa đời người chưa hết yêu vụng dại…
19/9/2017
-PHỐ HOA-
(Sống để Yêu Thương)
(Ảnh sưu tầm)
Để lại một bình luận