Cấp 3, hai đứa được thầy xếp ngồi chung một bàn. Nó – một thằng gầy nhẳng, cao lênh khênh, da tai tái, giọng mai mái, nhỏ nhẻ như con gái. Nhút nhát. Học kém.
Còn đứa kia, người đậm đậm, chắc nịch, đi đâu cũng oang oang, tóc lại tém như zai thì đích thị lại giới tính female. Chỉ được cái thông minh, sáng dạ. Thầy bắt nó ngồi cạnh cái đứa Tomboy ấy để nhờ Tomboy kèm cặp.

Tomboy rất đáo để. Nó lấy phấn chia đôi bàn ghế. Tay lăm lăm thước kẻ, hễ cứ thấy nó xâm phạm lãnh thổ là tét một phát vào mông đau điếng! Bảo: Sai đâu phạt đấy! Có hôm về giở quần ra tắm, thấy vệt ngang vệt dọc. Hãi!

Tomboy là một gia sư hà khắc. Mai Mái học hành lơ mơ là nó xử cho đến nơi. Chưa làm bài xong, ra chơi cấm nhúc nhích. Ngồi yên đấy, làm tiếp. Có hôm mót tè quá, định mở mồm xin mà nhìn cái mặt hằm hằm của tomboy, tự dưng câm tịt. Chiều về thấy cái quần khai khai…

Mai Mái thinh thích một cô bé trong lớp. Bé này xinh xinh, cưng cưng, thuỳ mị, dịu dàng. Tóc lúc nào cũng buông hờ hững ngang lưng. Nhưng Mái ta nhát, chả dám ngỏ lời. Một hôm, dốc hết can đảm, Mái lắp bắp nói với Tomboy: Tao .. tao … mày … mày.. có thể giúp tao một việc khô ooong?
Tomboy trừng mắt: Việc gì? Mai Mái cụp mắt: thôi!

Bẵng đi mấy hôm, thấy Mai Mái cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thi thoảng lại giấm giúi liếc sang chỗ Xinh Xinh ngồi, đỏ mặt. Tomboy hỏi: mày thích nó hả? Mái đỏ bừng mặt, cúi gằm.
– Thư đâu, đưa đây?
– Ơ, sao mày biết?
– Mông mày có bao nhiêu vết sẹo tao còn biết nữa là. Nhiễu!
Khiếp quá! Mai Mái rút vội lá thư trong túi ra, dúi vào tay Tomboy: Trăm sự nhờ mày!
– Lắm chuyện!
Cứ nhau nhảu quát mắng thế thôi nhưng Tomboy là đứa quân tử. Chả biết nó làm thế nào mà từ hôm ấy, có đôi khi Xinh Xinh lại nghiêng nghiêng mái tóc, vô tình nhìn qua phía nó, nhỏn nhẻn cười khoe má lúm. Nó đờ ra. Tưởng thụt chân luôn vào cái giếng khơi ấy rồi.

Cứ thế, nó say say, ngây ngây với má lúm mà không để ý thấy từ lâu, ranh giới phấn trắng oan nghiệt đã mờ đi tự lúc nào mà không có người thèm tô lại. Tóc Tomboy hình như cũng bắt đầu nhu nhú, dài ra. Và hình như từ rất lâu rồi, nó không còn bị ăn chửi vô cớ. Tự dưng lại thấy nhơ nhớ khi thiêu thiếu tiếng chửi ấy…

Rồi ba năm học cũng trôi qua. Nhờ công ơn trời biển dạy dỗ và đánh đập kịp thời của gia sư bất đắc dĩ Tomboy mà nó cũng đỗ được tốt nghiệp và vừa đủ điểm vào đại học.
Tomboy theo gia đình chuyển vào Nam. Hôm chia tay, Mái bảo: Mày ngồi lên bàn kia!
– Để làm gì?
– Tao vái mày 3 lạy tạ ơn. Nhờ có mày vừa kèm, vừa đánh, vừa chửi mới có tao ngày hôm nay!
Tomboy phì cười! Giờ nó mới để ý thấy Tomboy cũng có nửa xu má lúm ẩn rất kỹ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nó thấy Tomboy cười cũng có chút duyên dáng.
– Này, cầm lấy nhưng cấm đọc! Hẹn 20 năm nữa về họp lớp – họp khoá thì mới được mở ra nhé!
Tomboy giúi vào tay nó một cái gói nhỏ nhỏ. Chả hiểu có gì mà lủng cà lủng củng. Xong nhìn nó một cái như muốn rút con ngươi ra khỏi mắt nó rồi quay lưng bỏ đi. Hình như Tomboy cũng có cái dáng cong cong…

Suốt hai mươi năm, nó cất kỹ cái gói của Tomboy trong tủ. Lắm lúc tò mò cũng muốn bóc toẹt ra xem đó là cái giống gì mà nó bắt mình giữ 20 năm mới được mở. Nhưng nghĩ đến cái mông đầy vết sẹo thời gian và ánh nhìn móc mắt của Tomboy, cái thằng người trong nó lại bảo thôi cho yên thân.

Học xong, đi làm, nó cưới vợ. Vợ nó chẳng phải Xinh Xinh mà chỉ là một em Xâu Xấu, con của sếp cơ quan nó. Chả hiểu sao em lại mê nó. Nên nó tặc lưỡi khi thỉnh thoảng bắt gặp cái ghế trưởng phòng trong mơ…

Công việc, gia đình cứ cuốn nó đi. Thỉnh thoảng nó cũng nhớ đến Tomboy, nhất là mỗi khi nó được tăng lương, thăng chức. Bụng bảo dạ, sau này lập di chúc dặn con: khi tao chết, chúng mày phải phải thờ thêm cả cái bà này. Nếu không nhờ bà ấy thì giờ này chẳng có đống của ấy cho chúng mày xâu xé đâu!

Nhanh hay chậm thì rồi cũng đến cái hẹn 20 năm. Nó háo hức chuẩn bị đi họp lớp. Đứng trước gương, nó thấy mình cũng đường được. Cái dáng cao lênh khênh, gầy nhẳng hồi đi học đã được bồi đắp bởi cả mấy tấn sơn hào hải vị và hàng nghìn lít bia rượu cả tây lẫn ta nên cũng có chút sệ sàng, oai vệ.
Vội đi vì sắp muộn, nó để quên mất cái gói của Tomboy trong góc tủ. Thôi tối về đọc vậy. Đằng nào tí chả gặp nhau.

Nó lái xe ô tô đời mới lướt về trường. Sân trường rợp trời áo trắng! Thầy cô, bạn bè sau bao năm gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi. Nó đưa mắt tìm kiếm. Thấy cái lưng ong quen quen, mái tóc dài buông lơi chảy như suối. Chắc là nàng Xinh Xinh của nó ngày xưa đây rồi! Nó bước nhanh về phía ấy, buột miệng gọi: Xinh Xinh!
Nàng nhẹ nhàng quay đầu lại. Nó khựng lại, đứng hình mất mấy giây.
Không phải Xinh Xinh mà là Tomboy! Thật không thể tin nổi!
Nó và Tomboy, à không. Giờ phải gọi là Thục Nữ chứ nhỉ, hỏi han đủ thứ chuyện. Nó hỏi chuyện chồng con. Nàng mỉm cười buồn, lắc đầu: chưa lấy chồng vì chưa tìm được người phù hợp. Nó bảo: bà kén vừa thôi. Già đến nơi rồi. Nàng hỏi: Ông đã đọc mật thư thế kỷ chưa? Nó buột miệng nói quên chưa đọc.
Nàng nhíu mày, thở dài. Từ lúc ấy, thấy nàng ít nói cười hẳn.
Tiệc tan, nàng lên taxi về lúc nào không biết. Cũng chưa kịp hỏi han nhiều vì cả khoá đông quá! Nó phi vội xe về nhà, hồi hộp mở cái gói ra. Mấy viên phấn mủn rơi ra cùng một cái thước kẻ và một mảnh giấy viết bằng mực tím đã nhoè: TAO THÍCH MÀY, NGỐC Ạ!

22/9/2017
-PHỐ HOA-

(Sống để Yêu Thương)

(Ảnh st)

 

Chia sẻ bài này