Anh chẳng còn gì để dành tặng
cho em
Ngoài trái tim cằn khô sau những mối tình vắt cảm xúc anh kiệt quệ
Ở bên anh em thấy mình nhỏ bé
Trái tim em yếu mềm, sao đánh thức nổi yêu thương?
Dậy đi nào, hỡi trái tim đã ngủ quên
Đời đẹp lắm, vầng dương kia đã sáng
Nắm tay em đi qua vùng hoang lạnh
Đội khô cằn, tim nảy những mầm yêu…
Đời ngắn lắm, ta sống được bao nhiêu?
Đừng để lòng chết trong nấm mồ chôn tình cũ
Quá khứ đã vùi chôn dưới đất kia xanh cỏ
Hãy tưới mát lòng mình cho nhung nhớ lại hồi sinh…
Em chẳng là gì, chỉ một ốc đảo nhỏ
bình yên
Anh trú tạm mỗi khi ngoài đời kia bão đổ
Chẳng thể yêu thương em như khi xưa anh dành cho người cũ
Thực lòng mình
em cũng buồn, đôi lúc cũng tủi thân…
Em – đàn bà cũng muốn được yêu thương
Được quan tâm, được vỗ về chăm sóc
Mỗi khi buồn, mỗi khi tổn thương – em khóc
Nước mắt nhạt nhoà cũng muốn được anh lau…
Em biết…
Sẽ rất thiệt thòi khi mình là kẻ đến sau
Khi tất cả những lãng mạn, ngọt ngào đối với anh đã trở nên nhàm chán
Trong trái tim anh, tình yêu thành di sản
Em trở thành nhà khảo cổ của tình yêu…
Em biết mình dại khờ, ngốc nghếch biết bao nhiêu
Khi trao trọn trái tim mình cho anh:
một – người – đàn – ông – đã – cũ…
15/11/2017
-PHỐ HOA-
(Sống để Yêu ❤️ Thương)
(Ảnh st)
Để lại một bình luận