Em đừng vội vàng hờn trách mùa đông
Hà Nội của chúng mình mùa đông nào chẳng rét
Mưa vẫn giăng như kim châm giá buốt
Gió mùa lạnh lùng – những cơn gió mồ côi…

Chỉ vì em buồn nên thấy đông buồn đến thế thôi
Mái ngói ấy vẫn ngàn đời rêu phủ
Tường vôi bạc màu những kỷ niệm mùa thương cũ
Viên gạch nào sứt mẻ tựa trái tim em…

Qua đêm dài bình minh sẽ nắng lên
Mùa đông lạnh vẫn có ngày thật ấm
Người ấy chẳng thương em đâu có là tận thế
Biết bao người đang muốn được em yêu…

Em có thấy không, Hà Nội sắp Noel
Phố phường bừng lên rợp một trời sắc đỏ
Người ta đi chơi dập dìu đông vui quá
Em có bằng lòng dạo phố với anh không?

Anh sẽ nắm tay em đi dọc suốt mùa đông
Để em thấy mùa đông không hề lạnh
Em sẽ hoá thân thành công chúa Tuyết
Ở bên anh – ông già Tuyết dại khờ…

Anh biết
Cuộc sống này chẳng đẹp được như mơ
Không phải việc gì cũng thành công như ước nguyện
Anh không thể mang cho em điều thần tiên cổ tích
Chỉ một bình yên – em có thể tựa vào…

Hãy mỉm cười và nắm lấy tay anh!
Ta chào đón mùa Giáng sinh nồng ấm!

11/12/2017
-PHỐ HOA-

(Sống để Yêu Thương)

 

 

Chia sẻ bài này