CHƯƠNG I: EM GÁI MƯA

CHƯƠNG II: KHỞI NGHIỆP

CHƯƠNG III: NHỮNG VỊ KHÁCH ĐẶC BIỆT

Quán cà phê của Nhiên nằm cuối một con ngõ nhỏ, cạnh khuôn viên của một trường đại học lớn nên cũng khá đông khách. Khách hàng phần đông là học sinh, sinh viên, giảng viên trong trường và khách vãng lai ghé quán đọc sách, uống nước. Thỉnh thoảng, bạn bè hưu trí của ông bà giáo đến chơi. Nhiên pha ấm trà mạn thật ngon, bày thêm chút bánh trái, hoa quả. Các bác thích ngồi trong vườn, vừa thưởng trà, ngắm những chậu cây bon sai được cắt tỉa, tạo dáng cẩn thận, vừa chia sẻ cùng nhau những cuốn sách hay. Có hôm, các bác còn tổ chức bình văn, thơ và đọc cho nhau nghe những bài thơ các bác mới sáng tác. AN NHIÊN quán trở thành câu lạc bộ văn chương của những người cao tuổi. “Và cháu là hội viên trẻ nhất của câu lạc bộ toàn ông già, bà lão xóm này đấy!” – Các bác nói vui với Nhiên khi biết Nhiên cũng là một người đam mê đọc sách và viết văn.

Sáng nào cũng vậy, Nhiên thường dậy rất sớm để đọc sách, viết blog và chuẩn bị đồ cho ngày bán hàng mới. Ông bà giáo cũng dậy sớm tập thể dục và tưới cây. Cuộc sống cứ nhẹ nhàng êm trôi như thế với ba người, hai già, một trẻ, vốn chẳng phải máu mủ ruột rà gì mà giờ nhờ nhân duyên tốt lành lại được sống bên nhau dưới một mái nhà. Dần dần, quán cũng đã có được một lượng khách quen nhất định.

Một buổi sáng chủ nhật, cũng vẫn như mọi ngày bình thường khác, Nhiên đang lúi húi sắp xếp lại giá sách tối qua khách để lộn xộn thì thấy bóng ai thập thò ngoài cổng. “Còn sớm quá. Mới chưa đến 7h sáng, ai đã đến sớm thế nhỉ?” Nhiên ngạc nhiên ra mở cửa thì thấy mấy người đó chạy túa đi, vừa chạy vừa cười rinh rích. Thì ra là tụi trẻ con bên hàng xóm. Chắc thấy Nhiên có nhiều sách nên muốn vào đọc. Chúng giống Nhiên hồi bé ở quê quá. Ngày ấy, trong xóm Nhiên ở có một ông có rất nhiều sách, toàn sách truyện kiểu Tam quốc chí với Tiết Nhơn Quý chinh đông gì đấy. Nhiên nhớ mang máng thế. Vậy mà chị em Nhiên mượn ông về đọc say mê, dù chẳng hiểu được bao nhiêu. Nhiên cười vẫy tay gọi:- Các em ơi! Vào đây! Sao thấy chị lại chạy đi như vậy?

Bọn trẻ đứng lại, nhìn Nhiên thăm dò.

– Các em muốn đọc sách phải không? Cứ vào đọc thoải mái nhé!

Thấy Nhiên thân thiện và gần gũi, mấy đứa đưa mắt nhìn nhau như ngầm bảo nhau cứ đánh liều vào thử xem sao. Nhiên mở rộng cửa, dẫn lũ trẻ đến chỗ giá sách. Bọn trẻ chào hỏi ông bà giáo ríu rít như bầy chim non buổi sớm. Ông bà giáo vui vẻ hướng dẫn các cháu cách chọn những cuốn sách phù hợp với lứa tuổi và sở thích, rồi hỏi han tên tuổi từng đứa, con cái nhà ai, ở đâu. Một cô bé tóc xoăn dài tự nhiên nhanh nhảu giới thiệu:

– Thưa ông bà! Cháu tên là Liên ạ. Đây là em Cò, em họ cháu. Kia là em Linh, em Lợn, em Bé, chị Hương. Chúng cháu ở gần đây ạ.

Nhiên cảm mến bé Liên gần như ngay lập tức. Cô bé có vầng trán dô cá tính, đôi mắt xoe tròn linh lợi, đôi môi cong cong dễ thương, thêm làn da bánh mật khỏe khoắn giống Nhiên nữa. Ở Liên có cái gì đó già dặn hơn so với một cô bé đang học lớp 4.

– Còn chị tên là An Nhiên nhé! Khi nào muốn, các em cứ vào đây chơi với chị.

– Vâng ạ. Chúng em có thể mang sách của mình sang đây đọc được không ạ?

– Được chứ! Tốt quá! Các em có thể mang sang đây cùng đọc và trao đổi sách với nhau.

Nhiên mang một đĩa kẹo ra chiêu đãi những người bạn mới của mình. Bọn trẻ hiếu động nhưng ngoan ngoãn và lễ phép. Hương lớn tuổi nhất, đang học lớp 8 mà người bé như cái kẹo. Lại bế theo cậu em trai mới hơn hai tuổi trẹo cả một bên hông. Linh xinh xắn, hay thích làm dáng, chưa đi học nên chưa biết chữ. Lợn và Bé mới học lớp 2, đọc còn chậm. Cò học lớp 7, gầy nhẳng, cao lêu đêu. Ở nhà hay bị mắng vì cái tội nghịch ngợm, nhưng mỗi khi ra quán chị Nhiên lại rất ngoan, còn hay gãi đầu gãi tai xấu hổ nữa.

Một lát, thấy có tiếng gọi văng vẳng. Liên bảo: Mẹ em gọi đấy! Chắc bố mẹ em đi tập thể dục sáng về.

Liên chạy ra cổng đón bố mẹ vào. Cô chú chào ông bà giáo và Nhiên rồi vội vàng xin lỗi vì bọn trẻ sang làm phiền ông bà và cô sớm quá. Bà giáo cười đôn hậu:

– Không sao bác ạ. Nhà chúng tôi vắng bóng trẻ con. Có các cháu sang chơi cũng vui vẻ, ấm cúng lắm. Các cháu lại thích đọc sách. Khi nào rảnh, anh chị cứ cho các cháu sang đây. Trẻ đọc sách tốt hơn là ngồi xem tivi hay trò chơi điện tử.

– Dạ, chúng cháu cảm ơn ông bà và cô. Cháu chỉ ngại bọn trẻ nghịch ngợm và làm ảnh hưởng công việc của cô thôi ạ.

Liên kéo tay mẹ nói nhỏ: Mẹ ơi! Chỉ gọi là chị Nhiên thôi. Mà chị Nhiên khéo tay lắm nhé! Chị ấy tự làm những bông hoa bằng giấy kia đấy!

Nhiên năm nay 25 tuổi.Bọn trẻ đứa lớn nhất 14 tuổi, đứa bé nhất hai tuổi rưỡi nhưng nhất định tất cả chỉ thích gọi là chị Nhiên, không gọi cô.

Nhiên cười:

– Cứ để bọn trẻ gọi em bằng chị cho trẻ cũng được chị ạ.

– Không hiểu sao mới gặp mà chúng nó lại quý chị Nhiên thế chứ? Chắc tại ra đây vừa được ăn kẹo, lại vừa được đọc nhiều sách hay. Vậy cháu xin phép ông bà và chị Nhiên thỉnh thoảng cho các cháu sang đây chơi.

– Vâng. Anh chị và các cháu cứ tự nhiên.

Từ bữa đó, hầu như quán của Nhiên hôm nào cũng xuất hiện những vị khách nhí này. Bọn trẻ đi học về là phải chạy sang chị Nhiên chơi một lúc mới chịu được. Thỉnh thoảng, Liên mang các đề văn ra nhờ chị Nhiên giảng bài. Lúc rảnh rỗi, Nhiên lại hướng dẫn các em làm hoa, cắm hoa. Có lúc bận việc phải đi ra ngoài đột xuất, lũ trẻ còn ngồi trông quán cho Nhiên. Con Bé “nghiện” Nhiên tới mức, có ngày mới 5h30 sáng mùa hè đã thấy nó ngồi đợi Nhiên trước cửa nhà. Hôm nào Nhiên bận quá đóng cửa quán không bán hàng, hôm sau gặp Nhiên chúng cứ rối rít hỏi hôm qua chị Nhiên đi đâu không mở cửa để con Bé chờ cả buổi buồn thiu. Cứ thế, Nhiên trở thành một cư dân “đặc biệt” của khu phố. Quán cà phê sách An Nhiên trở thành một “điểm hẹn văn hóa” cho những người yêu sách. Và bọn trẻ là những vị khách đặc biệt của cà phê sách & nghệ thuật An Nhiên….

 

(Còn tiếp)

26/4/2018

– PHỐ HOA-
(Sống để Yêu Thương)

 

Chia sẻ bài này