“Bếp mẹ khói vờn loang sương sớm
Ấm lòng cơm sáng tuổi thơ con
Bao nhiêu năm ấy, xa quê mẹ
Vẫn nhớ mùi hương rơm nếp non…”
Lọt lòng con đã quen mùi khói
Mẹ ẵm, mẹ bồng bên bếp rơm
Sữa mẹ thơm thơm mùi khói bếp
Con nhoẻn miệng cười uống sữa ngon
Cảnh nhà đơn chiếc, chẳng có ai
Cha đi làm vắng từ thứ hai
Thứ bảy cha mới rời công sở
Về với mẹ con sau tuần dài
Bảy tuổi con đã quen vào bếp
Rút nắm rơm vàng để nấu cơm
Hai kiềng con chụm, đun ba bếp
Mẹ cười thơm má: Bé mà khôn!
Ngày ấy chẳng có quà vặt ăn
Nhà nông lúc nào cũng khó khăn
Nhiều khi nửa buổi con đã đói
Ra vào quanh quẩn mặt mũi nhăn
Bỗng nghe ngoài vườn gà cục tác
Chắc là gà vừa đẻ trứng xong
Vội vàng trốn mẹ ra vườn lấy
Mang vào bếp luộc, ăn rất ngon!
Mẹ biết nhưng không bao giờ mắng
Thương con, mẹ cứ kệ con ăn
Khói bếp loang trong chiều hôm ấy
Khói xót lòng mẹ, cay mắt con.
26/8/2018
Nhớ tuổi thơ dữ dội mà ngọt ngào
-PHỐ HOA-
(Sống để Yêu
(Ảnh st)