Chiều nay phố bỗng loang màu nắng nhạt
Gió đi hoang khe khẽ gọi tên người
Ta đã cố đào sâu và vùi lấp
Gió vô tình, sao gió vẫn trêu ngươi…

Bởi gió ạ, lòng ta hoang hoải lắm
Có vui chi khi ký ức điêu tàn
Ta những tưởng ta từng là gì đó
Nhưng nào ngờ, ta chỉ kẻ đa mang…

Nắng cứ cháy, xin đừng phai nhạt nữa
Đừng thương ta mà cứ cố ép mình
Trái tim ta vì ai mà bị đốt
Hoá tro tàn liệu có thể hồi sinh?

Yêu vốn dĩ là điều ngu ngốc nhất
Đang bình yên, tự cứa vết thương lòng
Tự giằng xé, tự hờn ghen, oán trách
Biết đâu người riêng một kiếp thong dong…

20/7/2019
-PHỐ HOA-
(Sống để Yêu ❤️ Thương)

 

 

Chia sẻ bài này