
Chợt thoảng nghe trong hương bưởi
Lẽ đâu Tháng Ba đã về?
Dịu dàng mong manh sắc tím
Sầu đông phủ kín triền đê.
Hà Nội Tháng Ba vời vợi
Nhà đại thể bệnh viện Q. 9 giờ 5 phút sáng. Một người đàn ông vóc dáng thô, đậm, cao to lừng lững thắp ba nén nhang cắm lên bàn thờ vong và thần linh rồi bảo hai cậu thanh niên đứng hai bên chắp tay lầm rầm khấn vái. Khấn xong, ông rót rượu ra ba cái cốc, đưa cho hai cậu kia hai cốc và ngửa cổ uống ực một tợp cạn luôn cốc của mình. Hai cậu thanh niên lập cập ngửa cổ, dốc cạn theo. Rượu vào đến đâu, người nóng lên đến đấy. Cả ba thấy phấn chấn, tự tin hơn.
- Đến giờ rồi. Cậu vào đưa ông ấy ra đây.
Hậu rụt rè đi về phía căn phòng theo hướng tay người đàn ông vừa chỉ. Không khí trong khu nhà đại thể này hơi rờn rợn. Mà thật ra thì không khí ở đây lúc nào chả rờn rợn, lạnh lẽo, bất kể là mùa đông hay mùa hè. Tiếng nam mô a di đà Phật phát ra đều đều từ cái đài niệm Phật bé tí xíu quyện quánh vào khói hương đậm đặc mùi hóa chất xoắn xuýt trên ban thờ càng làm cho Hậu thấy gai người. Mặc dù vừa mãn hạn tù vì tội trộm cắp, chém giết nhưng khi bước chân vào đây, một người tưởng như đầu đội trời, chân đạp đất, có số má khét tiếng như gã thì sẽ chẳng biết sợ là gì nhưng gã vẫn không tránh khỏi cảm giác ngần ngại. Cũng chỉ vì cái tiếng “vừa ra tù” mà gã khốn khổ trong việc tìm kế mưu sinh hoàn lương. Không ai muốn nhận một gã đàn ông mặt mũi chằng chịt sừng sẹo, xăm trổ đầy người với một cái trích ngang lý lịch đầy thành tích bất hảo như gã. Đặng chẳng đừng, gã đành phải nhắm mắt đưa chân xin làm một công việc mà ai nghe qua cũng sợ vãi đái: nghề tắm rửa và khâm liệm xác chết.
Hậu nhìn vào từng cái tủ, dò đọc tìm tên người cần tìm. Đây rồi. “Ông Phạm Văn Vinh. 75 tuổi. Địa chỉ: …”. Hậu rụt rè đưa tay chạm khẽ vào cánh cửa tủ inox lạnh ngắt và kéo nhẹ. Cánh cửa từ từ được mở ra.
© 2025 Phố Hoa
Theme by Anders Noren — Up ↑
Bình luận gần đây