Rồi một ngày người cũng bỏ ta đi
Con thuyền tình yêu sẽ không còn chông chênh nữa.
Sóng gió sẽ lặng yên, đời thôi không trắc trở
Ta vùi nỗi buồn xuống dưới đáy biển sâu…
Ta không còn muốn nghe, dù chỉ là một đôi câu
Lời người nói chỉ như là giáo mác
Đâm vào tim ta, một trái tim mộc mạc
Chỉ biết yêu, yêu cho đến tận cùng…
Lỡ duyên rồi, mình chẳng thể đi chung
Trên con đường đời chẳng thiếu gì nông nổi
Dẫu mai này ta nhớ người quá đỗi
Cũng cố dằn lòng tự nhủ rằng: buông…
Lỡ một mai có gặp trên đường
Một gương mặt quen, một dáng hình thân thuộc
Ta cũng vờ như vô tình không biết
Ta lướt qua người, người cũng lướt qua ta…
Rồi có một ngày, người cũng bỏ đi xa…
Để lại một bình luận