Mục lục
CHƯƠNG I: EM GÁI MƯA
CHƯƠNG II: KHỞI NGHIỆP
Nhiên sung sướng như muốn bay lên khi ông bà giáo bảo sẽ nhường toàn bộ tầng một và sân vườn để cô biến giấc mơ thành hiện thực. Khi cô hỏi tiền thuê nhà, ông giáo cười hiền hậu:
-Tạm thời trong thời gian đầu, ta cho con mượn, khi nào có lãi thì hẵng tính. Ta muốn con có thêm thu nhập, để dành sau này có chút vốn liếng mà đi lấy chồng. Và ta cũng muốn có chỗ gặp gỡ bạn già hưu trí, cùng giao lưu, đọc sách, mạn đàm chuyện thời sự cho khuây khỏa, con gái ạ.
– Còn bác sẽ giúp con những lúc con phải đi dạy học. Ngày xưa bác cũng biết chút ít về nữ công gia chánh đấy nhé! – Ánh mắt bà nhìn cô trìu mến.
Nhiên cảm động rưng rưng. Ở cái thành phố này, Nhiên chỉ có bạn bè chứ không có ai là người thân. Từ khi rời quê ra thủ đô trọ học rồi đi làm, lúc nào cô cũng một mình xoay xở. Giờ có ông bà giáo yêu thương, giúp đỡ, cô thấy mình quá may mắn như có được gia đình thứ hai. Khang cũng gọi điện về cho cô nói anh không phản đối việc cô mở quán. Chỉ cần cô không làm thay đổi kết cấu ngôi nhà và cha mẹ anh vui vẻ là được. Anh còn nhờ cô chăm sóc ông bà giúp anh vì vợ chồng anh không thể về thăm cha mẹ thường xuyên.
Vậy là “ thiên thời – địa lợi – nhân hòa”, Nhiên bắt tay ngay vào việc. Cô chọn cho quán cà phê sách của mình phong cách mộc nhất có thể. Bàn, ghế, giá sách… bằng gỗ mộc hoàn toàn, không sơn hay đánh véc ni. Bình, lọ, cốc, chén… bằng gốm. Cô tự tay làm những bông hoa bằng giấy để trang trí. Thêm vài chậu cây xanh đặt ở các góc nhà. Ngoài vườn thì chỉ cần kê mấy bộ bàn ghế là đã ổn vì vườn cây cảnh của ông bà vốn đã quá đẹp rồi. Nhiên tự mình đảm trách công việc pha chế. Ông bà giáo cùng cô sắp xếp quán và còn cho cô mượn một ít sách để cho tủ sách thêm phong phú. Cả nhà cứ tíu tít, ríu rít suốt một tuần bày biện, sắp đặt, bận rộn đấy, vất vả đấy mà vui đáo để. Thỉnh thoảng, Khang lại gọi điện hỏi thăm tình hình. Cô chụp ảnh gửi cho anh, xin ý kiến và nhờ anh góp ý cho cô. Vì bên ấy anh là kiến trúc sư, mở công ty riêng về tư vấn, thiết kế nội ngoại thất nên lĩnh vực này anh rất giỏi. Anh bảo thơ văn của Nhiên rất hay, nhất là khi Nhiên viết về chủ đề Hà Nội và tình yêu. Mỗi khi đọc bài của Nhiên là anh thấy nhớ Hà Nội ghê gớm. Nhiên nên tìm những bức ảnh Hà Nội thật đẹp, in thơ văn vào đấy rồi treo lên tường trang trí quán. Khách đến uống cà phê, đọc sách sẽ được ngắm ảnh đẹp và thưởng thức các tác phẩm văn chương của Nhiên. Rất tao nhã, hợp với phong cách của quán. Quán của Nhiên sẽ rất đặc biệt, không nơi nào có được. “Rồi chả mấy mà quán đông khách, em lại phải mở thành chuỗi cà phê sách AN NHIÊN ấy chứ! Lúc ấy thành bà chủ bận rộn, anh về lại chẳng có thời gian nói chuyện với anh cũng nên”. Anh trêu làm cô ngượng ngùng, xấu hổ. May mà chỉ nói chuyện qua điện thoại nên anh không thấy Nhiên đỏ mặt chứ không thì ngại chết! Cô thấy anh thật gần gũi và dễ mến, không giống cái vẻ lạnh lùng, khó gần như lần đầu tiên cô gặp khi anh đưa vợ con về thăm ông bà giáo.
Cứ thế, “công trình” của cô được “bồi da, đắp thịt, lớn lên” theo từng ngày cùng với sự góp ý của Khang từ bên kia trái đất. Tiền tích cóp được sau bao nhiêu năm đi làm cô dốc cả vào đây và vay thêm bạn bè một ít. Nhiều lúc cô cũng lo lắng mất ăn mất ngủ vì thấy mình quá liều lĩnh. Nhỡ thất bại thì sao?
Ông giáo tra cứu trong lịch vạn niên, chọn ngày lành tháng tốt để khai trương. Trước hôm khai trương, Nhiên đón cha mẹ và em lên chơi. Bố mẹ cô tay xách nách mang lên bao nhiêu là nông sản, bảo là quà quê chả có gì, biếu ông bà giáo để tạ cái công ơn ông bà che chở, bao bọc cháu. Gà kêu quang quác rộn cả góc vườn. Nào gạo, nào đỗ, nào lạc…hết bịch nọ đến bịch kia. Rồi thì cơ man nào là hoa trái vườn nhà. Thằng cu Huy, em Nhiên đang học lớp 6, mặt mũi đen nhẻm, lần đầu tiên lên thành phố thấy cái gì cũng lạ lẫm. Mắt nó sáng lên khi nhìn thấy giá sách đầy ăm ắp của Nhiên. Cu cậu sà vào tìm ngay một quyển ngồi đọc, quên mất rằng mình đang mệt mỏi vì vừa trải qua một chặng đường dài.
Cuối cùng thì cái ngày quan trọng ấy cũng đã đến. Từ sáng sớm, bà giáo và mẹ Nhiên đã dậy đồ xôi, luộc gà, chuẩn bị đồ lễ cúng. Ông giáo đóng bộ comple chỉnh tề, cùng bố Nhiên kiểm tra lại tất cả mọi thứ. Nhiên mặc một chiếc áo dài cách tân màu đỏ thắm, cài một chiếc băng đô cùng màu với màu áo. Ông giáo bảo Nhiên mệnh hỏa, hôm nay khai trương phải mặc màu đỏ cho nhiều may mắn. Trông cô như một bông hồng nhung hé nở, tươi tắn, rạng rỡ. Mẹ nhìn con gái vừa tự hào, vừa giấu chút âu lo. Giây phút bố và ông giáo treo tấm biển gỗ có in dòng chữ màu nâu: AN NHIÊN – CÀ PHÊ SÁCH & NGHỆ THUẬT lên trên nóc cổng ra vào, Nhiên thấy mắt mình nhòa lệ vì hạnh phúc. Bạn bè của ông bà giáo, bạn bè, học trò của Nhiên đến chúc mừng khai trương đông vui tấp nập. Các em học trò lớp pha chế phụ giúp Nhiên pha đồ uống phục vụ khách. Mọi người chọn cho mình những cuốn sách ưng ý, vừa đọc sách vừa thưởng thức cà phê, trà, sinh tố… và trò chuyện vui vẻ. Cu Huy từ hôm ra chơi với chị, cứ giữ khư khư cái điện thoại, đang quay trực tiếp khắp các góc cho anh Khang xem cảnh quán đang khai trương. Một lẵng hoa hồng nhung to, đẹp rực rỡ cài một tấm thiệp chúc mừng được gửi tới tặng Nhiên nhưng không đề tên người gửi. Nhiên thoáng chút băn khoăn: không biết người tặng tốt bụng ấy là ai nhỉ?
CHƯƠNG III: NHỮNG VỊ KHÁCH ĐẦU TIÊN
19/4/2018
-PHỐ HOA-
(Sống để Yêu Thương)
Ảnh sưu tầm
Để lại một bình luận