Em chỉ muốn cảm xúc của mình sẽ phai nhạt dần đi
Trái tim em sẽ thôi không còn vì anh mà quay quắt nữa
Tâm hồn mong manh của em đang vì anh mà hanh hao vơi nửa
Nỗi nhớ dày vò
Trái tim thêm một lần lặng lẽ xót xa đau.
Không duyên phận gì
cớ sao ông trời lại xô đẩy cho chúng mình phải quen nhau?
Chỉ một trái tim rung lên thôi
sao có thể tạo nên bản tình ca bất tử?
Em tự lao đầu vào anh như cô gái mới lần đầu tập yêu đầy bỡ ngỡ
Tự mình giận hờn
tự mình ghen với những quá vãng xa xôi.
Hai đứa chúng mình mãi mãi chỉ là hai đường thẳng song đôi
Sẽ chẳng bao giờ gặp nhau dẫu chỉ ở hai miền vô cực
Khoảng cách giữa chúng mình là cả một bầu trời nhớ thương nhưng nhức
Sẽ chẳng bao giờ có một nụ hôn nồng nàn
e ấp giữa những đôi môi…
Khoảng cách không gian thật gần sao em thấy quá xa xôi?
Thế giới thực – hư đôi khi khiến em thấy mình ngạt thở
Thương trái tim em vì anh mà lạc đường lầm lỡ
Thương kẻ không thương mình
em thật tình ngốc nghếch quá phải không anh?
Tháng Tư vỡ oà trong màu loa kèn trắng muốt mong manh
Phố cũ ôm em vỗ về ngàn cơn đau âm ỉ
Mái ngói nâu trầm thêm bạc màu vì suy nghĩ
Lá sấu xoay tròn
trong cơn giao mùa trút lá vật vã tựa mùa thu…
Em chỉ mong đến một ngày trái tim em thôi không còn chìm đắm trong cơn say tình ảo giác thực và hư
Em thôi không còn nghĩ về anh như là một người đàn ông duy nhất
Em muốn quăng mình vào dòng đời ngược xuôi kia tất bật
Cho em trở về nguyên vẹn hình hài
là một cô gái Tháng Tư xanh…
Hãy giúp em lãng quên
để em lại được bình yên
Nhé anh..
20/4/2020
-Phố Hoa-
(Sống để Yêu thương)
Để lại một bình luận