Chúng mình có rất nhiều cách để yêu nhau
Đâu cứ phải gặp nhau, phải tay bắt mặt mừng mới tỏ niềm nhung nhớ
Giữ bóng hình nhau ở trong tim vẫn là cách yêu muôn thuở
Trong ta có mình, trong mình, ta biết, vẫn có ta…
Khoảng cách tâm hồn mới là khoảng cách ta sợ bị cách xa
Khoảng cách không gian có điều chi đáng sợ?
Thành phố này dẫu lớn thế nào vẫn vô cùng nhỏ bé
Dù ở phương trời xa xôi, trong trái tim ta, ta vẫn có mình…
Cây cầu Long Biên vẫn tiếp tục nối những mối lương duyên
Ta đã đến trong một chiều đông ngược chiều gió thổi
Ta đã ngược chiều những cách ngăn, hờn dỗi
Ta đến với mình, mình chắc cũng chẳng nỡ phụ tình ta?
Hai mươi năm trời – một khoảng thời gian cũng đã quá xa
Ta đành lòng làm kẻ độc hành sau HÀNH TRÌNH THỜI GIAN – lỡ chuyến
Thêm một lần ta lại cùng mình – lỡ hẹn
Ga Hà Nội sụt sùi một ngày rét
buốt giữa mùa đông…
Ta không biết liệu mình có hiểu được ta không?
Hay vẫn trách cứ, giận hờn như khi xưa chúng mình còn nông nổi
Ta biết rằng ta đã trót yêu mình quá đỗi
Dẫu định mệnh có cách ngăn, dù cách xa, ta vẫn cứ đồng hành…
1h43′ rạng sáng 29/11/2017
–PHỐ HOA-
(Sống để Yêu ❤️ Thương)
Để lại một bình luận